Hôm nay, vừa phải từ chối 1 món quà từ một người đang tán tỉnh mình. Món quà nhỏ thôi, chưa gặp mặt bao giờ nhưng anh ấy quan tâm và hỏi han hằng ngày. Sau một thời gian mình có tương tác trả lời lại thì cách đây chừng 1 tuần, mình đã phải nói rõ với anh rằng: mình chỉ xem anh là 1 người bạn, 1 người anh. Rằng anh hãy chăm lo cho công việc và sự nghiệp của anh, dính vào chuyện tình cảm bây giờ chỉ mệt thân. Anh nói đã hiểu và cũng giãn cách ra sự hỏi han vì sợ làm phiền đến mình. Bỗng 2-3 ngày trở lại đây, anh ấy lại hỏi thăm liên tục, và nhắc lại món quà muốn tặng mình khi hẹn gặp nhau. Mình lại một lần nữa thẳng thắn rằng, mình không đón nhận tình cảm của anh nên không dám nhận quà. Dù mình là người chủ động nói ra, nhưng trong lòng với cảm thấy buồn vì khiến một người chân thành như vậy hụt hẫng và thất vọng. Rồi nhận ra, sau bao nhiêu năm, từ hồi 18 tuổi, mình vẫn luôn giữ cái tính ấy. Đó là mình không muốn gieo hy vọng cho 1 người mà vốn dĩ mình nghĩ không thể tiến xa hơn. Nhớ cái...
Thật thú vị khi tình cờ trên đường đời kết thêm 1 người bạn mới, chộp được 1 luồng tư tưởng mới và chợt nhận ra có nhiều thứ mình cần thay đổi. Có khi nào, sau những đợt thay đổi liên tục ấy, ta tìm được đường trở về với chính mình?